ẤN QUANG PHÁP SƯ VĂN SAO TỤC BIÊN (4 quyển)
Lời Tựa Ấn Tống Ấn Quang Văn Sao Tục Biên
Pháp môn Tịnh Độ lớn lao [không gì] ra ngoài [phạm vi của nó] được, như trời che khắp, như đất nâng đều. Không một pháp nào chẳng được kiến lập từ pháp này, không một ai chẳng được pháp này un đúc. Do hết thảy các pháp Đại, Tiểu Thừa đức Như Lai đã nói trong suốt một đời đều là tùy theo căn tánh của chúng sanh mà nói, hoặc khế lý nhưng chẳng thể khế hợp khắp mọi căn cơ; hoặc khế cơ nhưng chẳng thể khể hợp chỉ lý (lý tột cùng) một cách triệt để. Vì thế, bản hoài xuất thế độ sanh của đức Như Lai bị khuất lấp chưa được thông suốt, đại pháp khiến cho chúng sanh được liễu thoát ngay trong đời này còn bị ẩn kín chưa được tỏ bày. [Pháp hội] Hoa Nghiêm tuy đã hướng dẫn về Tây Phương, nhưng hàng Nhân, Thiên, Quyền Thừa [Bồ Tát] chưa được nghe. Các kinh cũng nhiều phen nói đại lược những đầu mối tốt lành, nhưng cương yếu pháp môn chưa được đặt để. Do vậy, đức Như Lai khởi lòng Vô Duyên Tử, vận tâm Đồng Thể Bi, trong hội Phương Đằng, đặc biệt nói ba kinh Tịnh Độ Di Đà, độ khắp ba căn, thâu trọn chín giới, xiên dương đạo mầu thành thủy thành chung của Như Lai, dạy cho chúng sanh quy mô vĩ đại “tâm làm, tâm là”. Cơ lẫn lý đều khế hợp, phảm lẫn thánh đều được nhờ, như thuốc A Giả Đá trị chung vạn bệnh, như mười phương hư không bao hàm trọn muôn hình tượng, khiến cho khắp thánh – phàm đều thành tựu đạo nghiệp trong đời hiện tại, tỏ bày thông suốt bản hoài xuất thế độ sanh của Như Lai! Nếu đức Như Lai chăng nói pháp này thì chúng sanh đời Mạt Pháp không một ai có thể liễu thoát sanh tử ngay trong một đời này. Quang túc nghiệp sâu nặng, sanh nhằm nơi đoạn diệt Phật pháp, mới sanh được nửa năm, lại mắc bệnh mắt nhăm nghiền sáu tháng. Đến tuổi đi học, bao lượt gặp cảnh giặc cướp, binh đao quấy nhiễu. Vừa có chút hiểu
biết, lại trùng phải chất độc bảng Phật của bọn Trinh – Châu. May là học
thức hoàn toàn chẳng có gì, chẳng thể tạo nghiệp đọa A Tỳ ngay trong khi
còn sống. Nếu tài trí được như bọn họ, ất đến nỗi tạo tội khiên mười phương
hư không chẳng dung. Do ý ác ấy, mắc bệnh khổ lâu dài, cả mấy năm hệt
như phê nhân. Một ngày nọ mới biết mình lâm lạc, bèn xuất gia làm Tăng
mong diệt tội lỗi. Tông – Giáo lý sâu không có sức nghiên cứu. Tịnh Độ đạo
lớn quyết chỉ tuân hành, toan làm một ông Tăng chỉ biết cơm cháo, chỉ lo tự
độ, chẳng mộng hoằng pháp lợi sanh! Năm ba mươi ba tuổi, đến chùa Pháp
Vũ núi Phổ Đà, Trụ Trì là hòa thượng Hỏa Văn biết Quang chỉ biết ăn cơm,
không làm chuyện chỉ khác được, bên cho làm thực khách thường xuyên,
chăng giao phó chút việc còn con gi. Hơn hai mươi năm qua cũng khá được
an lạc, suốt năm không ai đến thăm, không nhận được lá thư nào….