Lí do việc bổ dụng này đã được sách Khâm định Việt sử thông giám cương mục (chính biên, quyển 8, tờ 25) ghi lại như sau:
“Trần Kiến là người cương trực, từng làm quan An phủ sứ ở Thiên Trường. Hồi ấy, có người mang thức ăn đến biếu, Trần Kiến hỏi:
– Có việc gì mà biếu?
Người ấy trả lời:
– Vì ở gần sở lị.
Mấy hôm sau, người ấy đem việc đến cầu giúp, Trần Kiến giận lắm, lấy tay móc họng cho ói ra.
Đến đây, (Trần Kiến) được cất nhắc lên làm quan Kiểm pháp, xét xử công bằng, thỏa đáng, mọi người đều nói Trần Kiến có thể quyết đoán hình ngục được”.
Lời bàn:
Thường ngày chung sống mà sẵn lòng chia sẻ vui buồn với nhau, ấy là việc nghĩa, đời nào cũng nên giữ. Giao hảo mật thiết lâu ngày mà tặng nhau chút quà mọn, ấy là chân tình, chối từ là không phải lễ.
Trong chỗ không ngờ, Trần Kiến suýt nữa thì bị mua chuộc. Ông giận là phải, móc họng cho ói ra cũng phải. Cổ nhân vẫn nói ăn quen bén mùi, mùi món ăn hối lộ hễ ăn là dễ ghiền lắm. Than ôi, chức sắc ra đường được thiên hạ mời chào, có biết là trong muôn lời mời chào ấy, có những lời chứa đựng cả mưu toan!
Theo Việt sử giai thoại của Nguyễn Khắc Thuần
Bạn muốn cập nhật những thông tin mới nhất về Lịch sử và Văn hóa Hãy tham gia nhóm Facebook của chúng tôi!